Tôi sinh ra và lớn lên tại một gia đình thuần nông ở Vĩnh Phúc. Tuổi thơ của tôi cũng như bao người khác khi mà tôi học theo từng lớp từ mẫu giáo, cấp 1, cấp 2.

Sang đến cấp ba tôi phải có một quyết định quan trọng trong cuộc đời đó là lựa chọn ngành nghề cho mình, lựa chọn trường đai học mà mình sẽ học. Lúc đó tôi chẳng có định hướng gì cho cuộc đời của mình, chẳng có ai hướng dẫn và tư vấn cho tôi là nên thi ngành gì. Tất nhiên bố mẹ tôi lúc đó chỉ có làm nông đâu có biết để có thể tư vấn cho tôi được chứ.

Và thế là tôi lựa chọn ngành học theo bạn bè của mình. Tôi thấy mấy người bạn mình hay chơi cùng đều thi trường Đại học Bách Khoa và do đó tôi quyết định chọn thi Bách Khoa để học cùng mấy thằng bạn cho vui.

Kết quả là tôi đã thi đậu Bách Khoa. Trớ trêu là bạn tôi chúng nó đậu nhưng đậu thêm cả trường khác nữa và chúng chọn trường khác chứ không phải Bách Khoa. Sau cùng thì chẳng đứa nào trong số đó lại học Bách Khoa cả ngoại trừ tôi.

Tôi cứ tiếp tục học ở Bách Khoa cho đến khi ra trường và theo như lời khuyên của mọi người là “Ra trường rồi thì tìm một công việc nào ổn định mà làm”. Mọi người đều khuyên như vậy, và tôi cũng tìm một công việc tại một nhà máy sản xuất trong khu công nghiệp.

Sau khi làm được một thời gian thì tôi tiếp tục được mọi người nói rằng là “Giờ công việc ổn định rồi thì cưới vợ thôi” và tôi cũng nghe theo lời khuyên đó là tôi lấy vợ. Sau khi lấy vợ thì sinh con giống như bao người khác. Đến thời điểm có con thì lúc đó tôi vẫn đang làm công việc tại nhà máy.

Mọi người nhìn thấy tôi là một thằng học đại học ra trường làm kỹ sư tại nhà máy, có vợ và con rồi. Thì như vậy là ổn định rồi, cứ vậy mà sống thôi.

Tuy nhiên mọi thứ nhìn bên ngoài là như vậy, nhưng với tôi thì KHÔNG. Tôi có cơi hội làm ở một công ty chế chế độ tốt, cơ hội thăng tiến lớn, chẳng có gì để phàn nàn cả CHỈ LÀ tôi cảm thấy không hạnh phúc khi tôi hàng ngày đi làm rồi tối về đi nhậu sau đó về nhà ngủ. Ngày hôm sau đi làm tối về nhậu rồi lại về nhà đi ngủ. Ngoài ra, tôi thấy rằng mình có nhiều thiết sót nhiều nhược điểm như ngại nói chuyện, sợ giao tiếp với cấp trên, không có kế hoạch làm việc, tôi lại không biết làm thế nào để cải thiện nó. Lúc đó tôi cũng chả dám mở lời để đề xuất điều gì với cấp trên cả. Tôi cũng chẳng có định hướng gì trong cuộc đời cả. Công việc trở nên rất nhàm chán.

Tôi lấy vợ tôi rất yêu thương người vợ của mình, tôi dành rất nhiều tình cảm cho cô ấy tuy nhiên tôi lại không biết cách đối xử và thể hiện ra bằng hành động theo cách mà cô ấy cảm nhận. Cho nên, những thứ mà tôi nhận lại được chỉ là những lời nói mà với tôi cảm nhận thì nó rất phũ phàng từ vợ tôi đó là “anh chẳng yêu em gì hết”. Tôi thực sự rất đau lòng khi mà tôi nghe thấy điều đó. Nhưng tôi lại chẳng biết làm cách nào để tôi có thể cải thiện hay thay đổi được điều này. Rồi hai vợ chồng thường xuyên xung đột và cãi cọ. Mọi người nhìn vào tôi thấy hai vợ chồng như vậy là hạnh phúc nhưng với người ở trong cuộc, tôi chưa thực sự làm được điều đó cho vợ của mình.

Tôi có con, tuy nhiên với tôi lúc đó tôi chẳng biết cách nào để dạy dỗ con của mình cả. Tôi hoàn toàn làm theo bảng năng hoặc làm theo những gì mà tôi học được từ bố mẹ của tôi. Tôi không biết làm gì khi con khóc, làm gì khi con đòi này đòi kia, tôi không muốn phải đánh con,… Nhiều lúc tôi cảm thấy bế tắc thì vì không mình sinh con ra mà lại không biết cách để giúp con phát triển.

Con người tôi lúc đó thì rất tự ti, rồi lại còn rất cả nể. Nhiều lúc tôi không muốn uống rượu, vì biết nó có hại sức khỏe của tôi nhưng tôi lại không từ chối được. Tôi cũng không kiểm soát được bản thân mình, khi mà để cho mình có những ngày uống tới say mềm rồi vẫn lái xe máy đi về nhà. (Đến giờ khi nghĩ lại thì có một điều vô cùng may mắn với tôi là không hiểu sao những lần say như vậy mà tôi vẫn có thể về tới nhà. Ơn giời.)

Nhìn chung lại cả công việc, cả cuộc sống gia đình và các mối quan hệ tôi đều rất bế tắc, tôi không có sự hạnh phúc trong cuộc sống.

Đến lúc này tôi tự đặt câu hỏi là tại sao cuộc đời tôi lại như vậy? Tại sao tôi lại thành ra như thế này. Tôi không muốn tiếp tục một cuộc sống tẻ nhạt như vậy nữa.

Và rồi sau đó tôi biết được về NLP - môn khoa học của thành công và hạnh phúc. Tôi học nó vì tôi nhận thấy đó là công cụ giúp tôi giải quyết mọi vấn đề mà tôi đang gặp trong cuộc sống từ công việc cho đến mối quan hệ gia đình cho đến quản lý bản thân và khai sáng bản thân tôi.

Tôi trả lời được mọi câu hỏi mà tôi băn khoăn trước đó. Đây giống như là một bước WOW lớn trong cuộc đời của tôi. Một cánh cửa rộng lớn mở ra trước mắt tôi. Nó hoàn toàn lấn áp đi tất cả những vấn đề của tôi. Tôi nhìn thấy con đường và cách thức để giải quyết các vấn đề mà mình đang gặp phải.

Không phải là tôi sẽ không gặp vấn đề nào nữa mà là tôi có công cụ để giải quyết các vấn đề khi tôi gặp phải, giúp tôi bình tĩnh và tự tin để vượt qua nó.

Tôi biết con đường sự nghiệp mình đi như thế nào, tôi biết cách làm sao để thể hiện tình yêu và làm cho tình cảm vợ chồng của tôi tốt hơn, tôi biết cách nuôi dạy con và điều thú vị là cách nuôi dạy đó rất khác so với những thứ mà hàng xóm hay mọi người xung quanh làm với con của họ. Họ thường hỏi tại sao tôi lại để con như vậy? Nhưng tôi biết điều gì là đúng, điều gì là tốt cho con. Tôi biết cách hóa giải mâu thuẫn giữa mẹ và vợ của mình, tôi biết cách nói chuyện và giao tiếp với người khác.

Và điều đặc biệt hơn nữa là tôi có thể dùng các kiến thức NLP để giúp đỡ cho những người khác. Và tôi cảm thấy cự kỳ hạnh phúc khi tôi có thể giúp đỡ được cho họ (kể cả những người đang là thạc sĩ, tiến sĩ, nghiên cứu sinh,…). Niềm hạnh phúc mà trước đây tôi không thể có được trong khi làm việc tại nhà máy. Tôi cũng tạo ra được các kết quả rất đáng kinh ngạc cho những người mà tôi huấn luyện bằng NLP, kết quả mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩ ra nếu là con người của tôi trước kia có thể làm được cho họ (như là giúp cho một người đang gặp khó khăn về tài chính, nợ nần đạt được 100 triệu/tháng). Đó là niềm hạnh phúc và động lực để tôi có thể tiếp tục giúp đỡ mọi người trên hành trình của mình. Tôi dần dần xây dựng được một cuộc sống mà tôi mong muốn trong cuộc đời này.

Giờ đây khi nhìn lại mọi thứ đã qua của mình, tôi vô cùng xúc động, tôi biết rằng những gì mình đang có thì không là gì cả đối với người khác, nhưng đối với bản thân tôi đó thực sự vô cùng ý nghĩa.

Tôi vô cùng biết ơn những nhân duyên đã đến với tôi để tôi có được ngày hôm nay và tôi tự hứa với bản thân là luôn luôn rèn luyện để trở nên tốt hơn nữa, hoàn thiện hơn nữa để chuyển hóa được những ai mà tôi có cơ hội chạm vào.